Hiển thị các bài đăng có nhãn kinh te. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn kinh te. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 15 tháng 10, 2010

Giai đoạn 2005-2010: Lương tăng 13%, lạm phát tăng 55%

Lạm phát 5 năm qua tăng gấp hơn 4 lần so với tốc độ tăng lương của người lao động. Nghĩa là thu nhập thực tế của người dân liên tục giảm.


Nếu chỉ nhìn vào tốc độ tăng trưởng kinh tế, bình quân khoảng 7% trong 5 năm qua, hay tốc độ tăng trưởng thu nhập của khối những người làm công hưởng lương, thì những con số tăng trưởng này có thể xem là thành tích quan trọng, TS. Nguyễn Đức Kiên, Ủy viên Ủy ban Kinh tế của Quốc hội cho biết.

Nhưng, nếu nhìn vào tốc độ tăng CPI, có thể thấy rằng đời sống của người dân chưa được hưởng những lợi ích như đã tính toán trong kế hoạch.


Chưa kể đối với nông dân thì mức lạm phát như vậy là một thách thức rất lớn trong đảm bảo ổn định cuộc sống của họ.

Khi đề ra kế hoạch tăng trưởng kinh tế quốc dân, bao giờ Chính phủ cũng tính toán nâng mức đầu tư công vào xây dựng hạ tầng về giao thông, viễn thông, thủy lợi, y tế và giáo dục.

Với mức đầu tư như thế, chi phí của người dân sẽ giảm cho việc cho con em đi học, chi phí chăm sóc sức khỏe giảm. Nhưng thực tế thì chi phí này vẫn tăng.

Như vậy, dù tốc độ tăng trưởng GDP tương đối ổn định, các vấn đề xã hội được đảm bảo nhưng đời sống của người dân vẫn chưa thực sự được cải thiện.

Diễn biến của CPI chỉ là một trong nhiều vấn đề các chuyên gia kinh tế quan tâm. Những con số cụ thể khác là nhập siêu, là nợ công, bội chi ngân sách, cán cân thanh toán…


Theo VnEconomy

Thứ Ba, 12 tháng 10, 2010

Người dân Việt Nam phải gánh nợ gần 600 USD mỗi năm

Theo tính toán của tờ The Economist, nợ công của việt Nam mỗi năm tăng 12,3% và thuộc nhóm những nước có mức độ nợ công cao nhất thế giới.

http://static.baomoi.vn/Uploaded/2010_10_12/126/5002044.jpg

Theo tính toán của tờ The Economist, nợ công của việt Nam mỗi năm tăng 12,3% và thuộc nhóm những nước có mức độ nợ công cao nhất thế giới. Theo đồng hồ tính nợ của The Economist, con số nợ công của thế giới đang tăng lên theo từng giây. Tổng nợ của thế giới là hơn 39,9 nghìn tỷ USD tính đến 5 giờ chiều ngày 12/10/2010 theo giờ Việt Nam.

Tổng nợ của Việt Nam hiện là hơn 50,9 tỷ USD. Tính đến thứ 6 tuần trước (8/10/2010), con số này là hơn 50,5 tỷ USD.

Theo tính toán của Economist, với tổng số dân 87.622.465 người và tỷ lệ nợ công/GDP là 51,6%, mỗi người Việt Nam gánh khoản nợ 580,91 USD.

Nhóm nước nợ nhiều nhất gồm Mỹ, Canada, Tây Âu, Trung Quốc, Nhật Bản và Brazil.

Nhật Bản hiện có mức nợ công cao nhất thế giới, chiếm 196,2 % GDP và đạt hơn 10,6 nghìn tỷ USD.

Mức độ nợ công của Trung Quốc chỉ chiếm 17,4% GDP. Mỗi người dân Trung Quốc phải gánh khoảng 713 USD mỗi năm.

Nợ công của Mỹ chiếm 58,3% GDP và cao gấp hơn 8 lần tổng nợ công của Trung Quốc. Mỗi người dân Mỹ phải gánh rung bình hơn 27,5 nghìn USD mỗi năm.

Trong khu vực Đông Nam Á, Malaysia là nước có tỷ lệ nợ công cao nhất, ở mức 52,1% GDP.


Theo The Economist


Thứ Ba, 28 tháng 9, 2010

Ebook: Nước Nhật mua cả thế giới

Phải mất gần 50 năm để kẻ bại trận năm 1945 trở thành một cường quốc tài chính số 1 thế giới và là cường quốc công nghiệp đứng hàng thứ hai của hành tinh.

Nước Nhật mua cả thế giới

Sự phát triển kinh tế vượt bậc của đất nước Mặt trời mọc đã làm đảo lộn các bản đồ địa lý-chính trị thế giới. Bằng sự hy sinh quên mình, bằng lao động cật lực cũng như bằng sự kiên trì và tài năng sáng tạo, nước Nhật đã tích lũy được những nguồn tài sản khổng lồ để giờ đây nó đang tung ra mở rộng ảnh hưởng của mình khắp thế giới: đầu tư trực tiếp, các xí nghiệp phi địa phương hóa, kiểm soát các xí nghiệp nước ngoài, kinh doanh bất động sản, mua lâu đài và các bức danh họa...

Từng bước, nước Nhật đang mua cả thế giới. Tham vọng của nó sẽ còn đi đến đâu ? Sau cuộc giao tranh ác liệt với Mỹ về kinh tế, nay Nhật lại quay sang châu Âu. Các tập đoàn kinh tế hàng đầu của Nhật đang đe dọa phá vỡ từng mảng lớn của nền công nghiệp lục địa này. Liệu người khổng lồ kinh tế song còn là một anh lùn chính trị này có tham vọng thống trị thế giới hay không ? Có thể làm gì để kiềm hãm sức mạnh của nó ?

"Nước Nhật mua cả thế giới" là cuốn sách đầu tiên và đầy đủ nhất về "hiện tượng Nhật Bản" với một núi tư liệu đồ sộ, với những cuộc phỏng vấn nhiều nhân vật chóp bu trong chính phủ, giới công nghiệp, tài chánh và trí thức Nhật và nước ngoài.

Tác giả: Pierre-Antoine Donnet, cử nhân khoa học chính trị, tốt nghiệp Viện ngôn ngữ và văn minh Đông phương. Phóng viên Ban Kinh tế của Thông tấn xã Pháp AFP. Thông tín viên tại Bắc Kinh từ 1984 đến 1989, Tác giả đã dành 10 năm để lăn lộn khắp khu vực Viễn Đông.

Người dịch: Hồng Diểu – Xuân Quang – Khắc Thành – Anh Việt
Theo nguyên bản tiếng Pháp : Le Japon achète le monde của Pierre – Antoine Donnet. NXB Seuil, 1991


Link download: TẠI ĐÂY

Phần mềm đọc sách: Tại đây


Internet


Thứ Sáu, 13 tháng 8, 2010

Triều Tiên tính trả nợ nước ngoài bằng nhân sâm

Cộng hòa Czech đang cân nhắc cho phép CHDCND Triều Tiên trả các món nợ trong quá khứ bằng hàng tấn củ nhân sâm, sản phẩm nổi tiếng của cả bán đảo Triều Tiên và được biết đến như nguyên liệu sản xuất thuốc bổ rất hiệu quả.

Củ nhân sâm là sản phẩm nổi tiếng của cả Triều Tiên và Hàn Quốc - ảnh: Reuters
Củ nhân sâm là sản phẩm nổi tiếng của cả Triều Tiên và Hàn Quốc - ảnh: Reuters.

Hiện, Triều Tiên đang nợ Czech 10 triệu USD tiền mua tàu điện chạy trên phố và máy móc công nghiệp nặng mà nước này đã nhận từ thời liên bang Tiệp Khắc còn tồn tại. Theo một số nguồn tin, hai bên đang thỏa thuận thay thế món nợ này bằng 20 tấn củ nhân sâm, loại biệt dược có thể giúp bệnh nhân chống chọi với chứng hôn mê, viêm khớp và bất lực.

Thứ trưởng Thương mại Czech Thomas Zidek tiết lộ với báo chí: “Tại một cuộc họp chúng tôi đã yêu cầu Triều Tiên trả nợ bằng hàng hóa và một trong những lựa chọn là củ nhân sâm”.

Tuy nhiên, một số nguồn tin khác lại cho biết, Czech đang yêu cầu Triều Tiên thanh toán khoản nợ trong quá khứ bằng nguyên liệu thô trong ngành luyện kim. Trong khi đó, nhu cầu tiêu dùng nhân sâm hàng năm của Czech chỉ khoảng dưới 1,5 tấn, thấp hơn nhiều so với 20 tấn nhân sâm có thể được dùng để thanh toán nợ.


Theo BBC, AP


Thứ Hai, 2 tháng 8, 2010

Thế giới sẽ có “Con đường tơ lụa” mới?

Với tuyến đường sắt liên lục địa và đi qua 17 nước, Châu Á, Trung Đông, châu Phi và châu Mỹ - Latinh sẽ cùng đi lên mạnh mẽ trong kinh tế thế giới.

Thế giới sẽ có “Con đường tơ lụa” mới?

Tuyến đường sắt cao tốc mà tập đoàn China Railway Construction của Trung Quốc đang xây dựng tại Arập Saudi không chỉ kết nối thành phố Mecca và Medina.

Tuyến đường sẽ cho thấy châu Á, Trung Đông, châu Phi và châu Mỹ - Latinh đang cùng đi lên trong kinh tế thế giới.

Chính phủ Trung Quốc đã tiến hành bàn thảo với chính phủ 17 quốc gia để xây dựng tuyến đường sắt này. Việc vận chuyển hàng hóa nguyên liệu thô của Trung Quốc sẽ được thực hiện hiệu quả hơn.

Các chuyên gia kinh tế thuộc ngân hàng HBSC và Ngân hàng Hoàng gia Scotland coi mối liên kết này như con đường tơ lụa mới.

Họ coi đó như phiên bản 2,8 nghìn tỷ USD của hệ thống tuyến đường thương mại đã giúp thương mại thế giới thịnh vượng thời kỳ thế kỷ thứ 2 trước công nguyên.

Hệ thông mới sẽ giúp cho tăng trưởng toàn cầu có thêm sức mạnh phát triển mới.

Ông Stephen King, chuyên gia kinh tế trưởng tại ngân hàng HSBC, dự báo mối quan hệ mới sẽ góp phần quan trọng giúp kinh tế nhóm các nước mới nổi tăng trưởng cao gấp 3 lần các nước giàu trong năm nay và năm sau.

Ông Jim O’Neill, chuyên gia kinh tế trưởng tại Goldman Sachs và là người đầu tiên đưa ra thuật ngữ về nhóm nước BRIC vào năm 2001, nhận định: “Tiềm năng mới của thương mại trong nhóm nước mới nổi rất lớn.”

Nhóm nước BRIC bao gồm Braxin, Nga, Ấn Độ và Trung Quốc hiện đóng góp 13% thương mại toàn cầu và hơn một nửa tăng trưởng trên thế giới từ khởi điểm khủng hoảng tài chính năm 2007. Ông dự báo nền kinh tế nhóm nước BRIC có thể tăng trưởng 9% trong năm nay và năm sau trong khi đó tốc độ tăng trưởng kinh tế nhóm nước phát triển chỉ đạt 2,6%.

Nhà đầu tư đang tìm đến khu vực này. Nghiên cứu từ tổ chức quản lý quỹ Aviva Investors ở London cho thấy thương mại tăng trưởng mạnh trong nhóm các thị trường mới nổi giúp giải thích tại sao nhóm nước này đóng góp tới 30% vào tiêu dùng toàn cầu, tương đương Mỹ và tăng gấp 3 lần so với mức 10% vào năm 1990.

Chuyên gia thuộc Aviva Investors nói: “Hãy đến thị trường tại Nairobi và bạn sẽ nhìn thấy hàng Trung Quốc bày bán tại đây. Nếu yếu tố căn bản của thị trường mới nổi tiếp tục cải thiện, tiềm năng đồng nội tệ nâng giá so với các đồng tiền khác hoàn toàn có thể xảy ra.”

Chính sách tiền tệ

Ngày 19/06/2010, chính phủ Trung Quốc đưa ra tuyên bố bỏ chế độ neo tỷ giá đồng nhân dân tệ vào đồng USD ở mức 6,83 nhân dân tệ/USD. Cho đến nay, đồng nhân dân tệ mới tăng giá chưa đầy 1% so với đồng USD. Trước đó, trong khoảng thời gian 3 năm đến tháng 7/2008, đồng nhân dân tệ đã tăng giá 21%.

Ông Jerome Booth, chuyên gia quản lý quỹ 33 tỷ USD tại nhóm thị trường mới nổi, cho biết các nước mới nổi đang sử dụng đồng nội tệ thay cho đồng USD nhiều hơn trong hoạt động thương mại.

Ông Dariusz Sliwinski, trưởng bộ phận phụ trách các thị trường mới nổi tại Martin Currie Investment Management, nhận xét, trước đây giá hàng hóa giảm ngay khi có thông tin kinh tế nhóm nước phát triển tăng trưởng chậm lại thì hay lại chịu ảnh hưởng khá nhieuf bởi hoạt động thương mại của nhóm nước mới nổi.

Ông Sliwinski nói: “Giá hàng hóa hẳn đã giảm sâu hơn nếu không có yếu tố hỗ trợ trên, điều này tốt cho Nga và Braxin.”

Ông Ben Simpfendorfer, chuyên gia hàng đầu về Trung Quốc tại Ngân hàng Hoàng gia Scotland, cho rằng nhóm nước mới nổi tại châu Á và Trung Đông sẽ chiếm 75% của mỗi thùng dầu được tiêu thụ hay sản xuất trong thập kỷ tới, giá đồng sẽ tăng bởi kim loại này được sử dụng nhiều trong xây dựng cơ sở hạ tầng.

Thương mại tăng trưởng mạnh

Tổ chức thương mại thế giới (WTO) ước tính thương mại trong nhóm thị trường mới nổi tăng trưởng trung bình 18% trong khoảng thời gian từ năm 2000 đến năm 2008, cao hơn nhiều so với thương mại giữa nhóm nước mới nổi và phát triển.

Tổng giá trị thương mại năm 2008 đạt 2,8 nghìn tỷ USD. Khoảng một nửa trong nhóm nước mới nổi có hoạt động trao đổi thương mại với tất cả quốc gia trên thế giới.

Theo chuyên gia Stephen King thuộc ngân hàng HSBC và cựu quan chức Bộ Tài chính Anh, sự đi lên trên đáng để chờ đợi bởi xét đến tốc độ phục hồi chậm chạp của nhóm nền kinh tế các nước giàu.


Các chuyên gia kinh tế dự báo hệ thống tuyến đường thương mại trong nhóm nước mới nổi sẽ giúp nhóm nước này có tốc độ tăng trưởng kinh tế ít nhất gấp 3 lần so với nhớm nước phát triển. Nhóm nước BRIC đã tăng được gấp đôi đóng góp vào tăng trưởng kinh tế toàn cầu trong thập kỷ qua. Nguồn: Bloomberg

Theo tính toán của ông King, xuất khẩu của Trung Quốc sang nhóm nước mới nổi chiếm 9,5 GDP năm 2008, con số này vào năm 1985 chỉ là 2%. Con số này đối với Ấn Độ và Braxin tăng lên 7,3% và 6,3%.

Ông King dự báo kinh tế nhóm nước mới nổi sẽ có thể tăng trưởng 6,95 trong năm 2010 và 6,2% trong năm 2011, tốc độ tăng trưởng của nhóm nền kinh tế phát triển ước đạt 2,4% và 1,9%.

Con đường tơ lụa của thế kỷ thứ 2

Con đường tơ lụa trước đây bắt đầu từ Phúc Châu, Hàng Châu, Bắc Kinh (Trung Quốc) qua Mông Cổ, Ấn Độ, Afghanistan, Kazakhstan, Iran, Iraq, Thổ Nhĩ Kỳ, Hy Lạp, xung quanh vùng Địa Trung Hải và đến tận châu Âu. Con đường cũng đi đến cả Hàn Quốc và Nhật Bản. Nó có chiều dài khoảng 7 ngàn cây số (nghĩa là hơn 1/3 nửa chu vi của Quả Đất).

Con đường tơ lụa là một con đường huyền thoại nối liền Trung Hoa rộng lớn với vùng Tây Á kỳ bí, nó gắn liền với hàng ngàn câu chuyện truyền thuyết xa xưa. Không đơn thuần chỉ là huyết mạch thông thương buôn bán của những "thương nhân lạc đà", Con đường tơ lụa còn là một hành trình văn hóa, tôn giáo đa dạng được hòa trộn.


Con đường tơ lụa của thế kỷ thứ 2

Trường An (nay là Tây An) là nơi các thương gia Trung Hoa tập kết hàng hóa, tơ lụa để chuẩn bị cho những chuyến buôn bán lớn qua Con đường tơ lụa. Lạc đà là phương tiện vận chuyển chủ yếu trên con đường thương mại này.

Con đường tơ lụa được coi là một hệ thống những con đường thương mại lớn nhất thế giới thời cổ đại, nó được coi như cầu nối giữa hai nền văn minh Đông và Tây.

Con đường tơ lụa của thế kỷ 21

Kế hoạch xây dựng tuyến đường sắt xuyên lục địa của Trung Quốc chính là dự án cơ sở hạ tầng lớn nhất trong lịch sử của nước này.

Từ Bắc Kinh tới Luân Đôn bằng tàu cao tốc chỉ mất 2 ngày - qua Myanmar, Bangladesh, Ấn Độ, Pakistan, Iran và Thổ Nhĩ Kỳ. Từ Luân Đôn tới Singapore trong 3 ngày - qua Việt Nam, Malaysia. Và từ Thượng Hải tới Bắc Kinh trong 3 ngày - qua Mông Cổ, Kazakhstan, Siberia của Nga và Ukraine.

Con đường tơ lụa mà Trung Quốc đặt tham vọng xây dựng

Tờ South China Morning Post đưa tin, theo kế hoạch đầy mơ mộng này, Trung Quốc định mở rộng chương trình xây dựng đường sắt cao tốc của mình ra nước ngoài để tạo một mạng lưới giao thông nối nước này với Đông Nam Á, Nam Á và Trung Á - một Con đường tơ lụa mới… bằng sắt.

Mạng lưới này sẽ liên kết với hệ thống đường cao tốc (HSR) của châu Âu được phát triển tại Pháp, Đức, Tây Ban Nha và Italia từ 4 thập niên trở lại đây, xây dựng trên dự án Shinkansen tiên phong của Nhật từ những năm 1960. Đây cũng sẽ là dự án cơ sở hạ tầng lớn nhất trên thế giới, và Trung Quốc hy vọng sẽ hoàn thành trong 10 năm.

Người Trung Quốc coi đây là niềm tự hào to lớn và là minh chứng rằng các nước tham gia thị trường thế giới sau có thể sở hữu công nghệ phát triển ở mức độ cao nhất. Chính phủ Trung Quốc cũng đang có chương trình xây dựng lớn thứ hai trong lịch sử, chỉ sau hệ thống đường cao tốc nối các bang của Mỹ những năm 1950 về quy mô.

Theo kế hoạch kích thích được thông qua nhằm ứng phó với ảnh hưởng của suy thoái toàn cầu ở trong nước, Trung Quốc dự định chi thêm hơn 1 nghìn tỷ đôla mở rộng mạng lưới đường sắt từ 78.000 km lên 110.000 km vào năm 2012 và lên 120.000 km vào năm 2020.

Mạng lưới này sẽ tiêu biểu cho các tuyến đường ray xe lửa tốc độ cao qua lại giữa các nước, có khả năng cho cả tàu chở hàng và tàu hành khách chạy trên đó.

Dù nhiều chuyên gia cho rằng kế hoạch trên của Trung Quốc khó khả thi, tuy nhiên trong dài hạn chưa thể khẳng định chắc chắn được điều gì sẽ xảy ra bởi các quốc gia chắc chắn cũng sẽ nhìn thấy tiềm năng lớn từ việc tham gia cùng Trung Quốc xây dựng "con đường tơ lụa" bằng sắt mới này.


Theo
Nytimes, Bloomberg,Vietnamnet


Thứ Tư, 7 tháng 7, 2010

Công thức bí mật của kinh tế Trung Quốc

"Thị trường địa ốc của Trung Quốc hiện đã ổn định" - Ảnh: ChinaDigital.

Nhờ chính sách quyết đoán "đánh phủ đầu" bong bóng nhà đất, thị trường địa ốc của Trung Quốc hiện đã ổn định
Tăng trưởng GDP năm 2010 của Trung Quốc có thể đạt 10%. Trong khi một số quốc gia vẫn đang phải vật lộn với cuộc khủng hoảng kinh tế hoặc các hệ quả của nó, thì một lần nữa, thách thức của Trung Quốc lại là làm cách nào để kiểm soát sự bùng nổ kinh tế.

Trong bài “Công thức bí mật của kinh tế Trung Quốc” đăng trên trang Project Syndicate, giáo sư kinh tế trường Đại học Bắc Kinh - ông Fan Gang cho rằng, nhờ chính sách quyết đoán "đánh phủ đầu" bong bóng nhà đất, thị trường địa ốc của nước này hiện đã ổn định, và những điều chỉnh hơn nữa sẽ sớm được đưa ra.

Đây là một tin tốt đối với Trung Quốc, nền kinh tế lớn thứ 3 thế giới, nhưng lại làm thất vọng những ai cho rằng, Chính phủ Trung Quốc sẽ cho phép bong bóng này ngày càng phình to hơn nữa, thậm chí cuối cùng dẫn tới sự đổ vỡ.

Liệu những chính sách điều chỉnh địa ốc này có ảnh hưởng đến sự tăng trưởng tổng thể của nền kinh tế hay không, thì còn phụ thuộc vào định nghĩa "việc ảnh hưởng" này như thế nào.

Giá tài sản thấp hơn có thể làm chậm tăng trưởng vốn đầu tư và GDP, nhưng nếu việc giảm tốc độ này từ 11 - 9%, Trung Quốc vừa có thể tránh được tình trạng kinh tế quá nóng, mà còn vẫn duy trì được tốc độ tăng trưởng cao bền vững.

Quả thực, đối với Trung Quốc, tỷ lệ tăng trưởng vốn đầu tư hàng năm ở mức 37% hiện nay là rất tiêu cực. Mức tăng trưởng lý tưởng nên thấp hơn, giảm xuống 27% trong năm nay.

Trung Quốc đã duy trì tốc độ tăng trưởng kinh tế mạnh mẽ trong suốt 30 năm qua mà không hề có bất kỳ biến động hay gián đoạn lớn nào. Ngoại trừ sự suy thoái giai đoạn 1989 - 1990, tốc độ tăng trưởng trung bình hàng năm giai đoạn này đạt 9,45%, trong đó đỉnh điểm là 14,2% hồi năm 1994 và 2007, thấp nhất là 7,6% năm 1999.

Trong khi hầu hết các nền kinh tế lớn trong giai đoạn đầu tăng trưởng phải đối mặt với các cuộc khủng hoảng, thì câu chuyện của Trung Quốc có vẻ không bình thường, điều này đã khiến nhiều người đoán già đoán non về "một vụ sụp đổ sắp xảy ra".

Tất cả những dự đoán như vậy đều sai lầm, nhưng nếu câu chuyện này càng kéo dài, thì sẽ càng có nhiều người dự báo một kết cục xấu.

Tuy nhiên, giáo sư Fan Gang cho rằng, không có điều gì bất thường về mô hình tăng trưởng không sứt mẻ của Trung Quốc, ngoài sự can thiệp kinh tế vĩ mô hiệu quả ở những thời kỳ bùng nổ.

Nguyên nhân chính của việc phát triển quá nóng đầu thập niên 1990, là việc các chính quyền địa phương vay mượn quá mức. Tỷ lệ lạm phát tăng tới 21% trong năm 1994, cao nhất trong vòng 30 năm qua, và khoản nợ cấp địa phương chiếm tới 40% tổng tín dụng của khu vực ngân hàng nhà nước vào giữa những năm 1990.

Nguồn gốc gây bất ổn này đã được hạn chế bởi những chính sách thắt chặt tín dụng của chính quyền địa phương kể từ những năm 1990.

Tỷ lệ lạm phát tương đối cao vào đầu những năm 1990 là hồi chuông cảnh báo đối với các nhà hoạch định chính sách của chính phủ trung ương về các nguy cơ kinh tế vĩ mô do sự tăng trưởng quá nhanh gây ra.

Sự đổ vỡ bong bóng của nền kinh tế Nhật Bản vào đầu những năm 1990 và các nền kinh tế Đông Nam Á cuối thập kỷ 1990 đã cho thấy một bài học về việc chấm dứt những tin tưởng rằng bong bóng không bao giờ đổ vỡ.

Kể từ đó, quan điểm chính sách của Chính phủ Trung Quốc là kiềm chế nền kinh tế mỗi khi có xu hướng phát triển quá nóng. Các biện pháp nghiêm ngặt được thực thi vào đầu những năm 1990 để giảm việc cung cấp tiền và ngăn chặn sự đầu tư quá mức, nhờ vậy đã chặn đứng vấn nạn lạm phát phi mã.

Trong chu kỳ gần đây, các nhà chức trách Trung Quốc đã bắt đầu hạ nhiệt nền kinh tế vào đầu năm 2004, khi mà Trung Quốc vừa mới trỗi dậy sau cơn suy thoái do ảnh hưởng của đại dịch SARS hồi năm 2003.

Cuối năm 2007, khi tăng trưởng GDP lên 13%, Trung Quốc đã thực hiện các chính sách chống bong bóng nghiêm ngặt hơn trong các ngành công nghiệp (ví dụ ngành sắt thép) và thị trường tài sản (như bất động sản).

Các học thuyết kinh tế cho rằng, tất cả các cuộc khủng hoảng xảy ra do các bong bóng đổ vỡ hoặc phát triển quá nóng, vì vậy nếu ngăn chặn được bong bóng, thì có thể ngăn ngừa được khủng hoảng.

Điều quan trọng nhất đối với việc giải quyết vấn đề này, không phải là thực hiện chính sách kích thích kinh tế sau khi sự sụp đổ đã xảy ra, mà là chủ động trong thời kỳ kinh tế bùng nổ và ngăn chặn bong bóng ngay từ lúc còn trứng nước.

Theo giáo sư Fan Gang, hiện chưa chắc chắn liệu tất cả những nhà hoạch định chính sách của Trung Quốc có phải là những sinh viên xuất sắc về kinh tế hiện đại hay không.

Nhưng có vẻ như những gì mà họ đang thực hiện tốt hơn những đồng sự ở một số quốc gia khác - quá tập trung vào việc “bãi bỏ quy định”, nhưng lại quá ít dồn sức vào việc hạ nhiệt những dấu hiệu thường xuất hiện mỗi khi kinh tế bùng nổ và bong bóng hình thành.

Theo Vneconomy
=============================

Một công thức quan trọng của Trung Quốc mà bài báo chưa nhắc đến đó là: Sự nghiêm chỉnh trong việc thực thi Luật pháp và các chính sách của quốc gia.

Nghiêm từ các nhà lãnh đạo cho đến dân chúng. Quan không nghiêm thì không thể lãnh đạo nhân dân. Không thể lãnh đạo nhân dân thì đất nước sẽ ngày càng suy sụp.

Thứ Hai, 5 tháng 7, 2010

Thế giới thiệt hại hàng tỷ USD vì WorldCup

64 trận cầu diễn ra trong một tháng có thể thu hút 5,9 tỷ lượt người xem qua tivi.


Bản báo cáo này được thể hiện dưới dạng đồ họa, cho thấy 64 trận cầu diễn ra trong một tháng có thể thu hút 5,9 tỷ lượt người xem qua tivi. Trung Quốc đóng góp lượng khán giả đông đảo nhất, với gần 4 tỷ lượt. Trung bình mỗi trận có khoảng 95 triệu lượt người trên khắp hành tinh theo dõi, trong đó 65% là cánh mày râu.

Trung Quốc đứng đầu về lượng khán giả xem World Cup qua truyền hình. Kế đó là Brazil và Đức. Nguồn: InsideView

Quá nhiều người mất ăn mất ngủ và trễ nải công việc vì bóng đá, nên hoạt động sản xuất kinh doanh cũng bị ảnh hưởng phần nào. Tại Mỹ, nơi trước đây bóng đá không phải là môn thể thao vua, InsideView tính toán một tháng World Cup có thể làm giảm tổng sản phẩm quốc nội (GDP) khoảng 121 triệu USD. Con số thiệt hại với nền kinh tế Anh, nơi có nền công nghiệp bóng đá phát triển hàng đầu thế giới, thậm chí còn lên đến 7,3 tỷ USD.

World Cup là bữa tiệc bóng đá xa xỉ, tiêu tốn thời gian và tiền bạc của nền kinh tế thế giới. Nguồn: InsideView

Theo AP, các doanh nghiệp Nam Phi cũng phải tìm cách xoay sở khi nhân viên mải cuốn theo các trận cầu. Lần đầu tiên World Cup diễn ra ngay trên quê hương mình, các ông chủ trở nên dễ tính hơn và rộng lượng cho phép nhân viên xem bóng đá trong giờ làm việc.

"Bất cứ khi nào có thể, nhất là lúc đội tuyển Nam Phi thi đấu, các ông chủ đều cho phép nhân viên về sớm nếu có nhu cầu. Vài công ty thậm chí còn dựng tivi màn hình rộng và tổ chức cho nhân viên xem ngay tại văn phòng", ông Gert van Deventer, phát ngôn viên Liên đoàn Giới chủ Nam Phi, cho biết.

Kể cả khi Nam Phi bị loại sau vòng một, một số công ty vẫn cho phép nhân viên tranh thủ xem tivi trong giờ làm. Tuy nhiên, theo ông Van Deventer, hết trận đấu, họ lại phải quay về làm việc như thường.


Không ít người sẵn sàng quên công việc vì bóng đá. Nguồn: InsideView

Trong một cuộc khảo sát gần đây của InsideView, 26% người tham gia cho biết sẽ tranh thủ giờ làm để xem bóng đá. 17% lên kế hoạch làm việc ngắn ngày hơn, trong khi 6% định tận dụng số ngày nghỉ phép cho mùa World Cup. Khoảng 3% người tham gia khảo sát tiết lộ sẽ lấy lý do ốm để xin nghỉ ở nhà xem bóng đá.

Thống kê của InsideView cho thấy tổng thời lượng mà các kênh phát thanh truyền hình ở 214 nước và lãnh thổ đã dành cho World Cup 2006 lên đến 73.072 giờ. Nếu tất cả thời lượng này dồn vào một kênh, người ta phải mất hơn 8 năm phát sóng không ngừng nghỉ.

Theo VnExpress


Girls Generation - Korean